top of page

CẢM ƠN ANH, NGƯỜI SẾP TUYỆT VỜI CỦA TÔI !

  • Hana
  • Jun 11, 2015
  • 4 min read

Hôm nay là 11-6. Đối với rất nhiều người, đó là một ngày bình thường. Riêng với tôi, đây là ngày đặc biệt. Mỗi lần đến ngày này, trong lòng tôi luôn trào lên một cảm giác rất khó tả, nó xen lẫn giữa vô vàn những cảm xúc khác nhau, không thể diễn đạt hết bằng lời.


Hôm nay là kỉ niệm ngày đầu tiên tôi đi làm, bắt đầu với cái tên Hana, bước chân vào nghề nhân sự, gặp người sếp đầu tiên, ở công ty đầu tiên và học những bài học đầu tiên về nghề và về người.


Đã hơn 8 năm, nhưng lần nào đến ngày này tôi cũng nhớ về người sếp cũ. Ai từng làm ở MiTAC Precision, chắc hẳn còn nhớ Charlie Cheung. Tôi thì tôi không thể nào quên được. Có quá nhiều thứ mà Charlie để lại cho tôi chỉ sau có 9 tháng cùng làm việc ngắn ngủi. Tôi rời MiTAC sang công ty khác sau khi anh trở về quê hương nhưng Charlie vẫn quanh quẩn ở đâu đó trong đầu tôi, chỉ cho tôi biết mình phải làm gì tiếp.


Charlie sinh năm 1980, hơn tôi 4 tuổi, làm HR Manager năm anh 27 và là người thầy nhân sự đầu tiên của tôi. Chẳng nói gì nhiều, chẳng dạy dỗ gì nhiều, chẳng “quát” gì nhiều như anh vẫn hay làm đối với các nhân viên khác, nhưng các thói quen và tác phong làm việc của anh cứ ngấm vào tôi một cách tự nhiên.


Hôm nay:


Tôi biết làm nhân sự là phải có “nhẫn và tâm” chứ không phải “nhẫn tâm”, là nhờ có anh. Nhẫn để cảm thấy bình thản khi có bất cứ biến cố nào xảy ra khi làm nghề, dù mọi người có “ném đá” mỏi tay. Tâm để hướng mình làm việc tốt cho tổ chức của mình, dù đó không phải yêu cầu từ “giới chủ” hay đấu tranh từ “giới thợ”.

Tôi biết mình có thể đạt được bất cứ mục đích nào khi có đủ target cụ thể, kế hoạch và timeline, là nhờ có anh.


Tôi biết cách để tổ chức và giải quyết công việc hàng ngày một cách nhẹ nhàng và đơn giản nhất là viết checklist đầu giờ, sắp xếp theo thứ tự ưu tiên, tập trung hoàn thành đúng 5 việc được list đầu tiên trong danh sách và cuối giờ xóa nó đi, là nhờ có anh.


Tôi biết muốn ai đó trở thành người nào đó như mình mong muốn, hãy luôn lặp lại nhiều lần rằng họ có thể trở thành người như thế và họ sẽ chắc chắn sẽ trở thành người như thế, là nhờ có anh. Đây gọi là “tự kỷ ám thị”, hoặc là nguyên tắc của Luật hấp dẫn. 8 năm trước, anh luôn nói với tôi “5 năm sau hãy làm một Manager tốt”, anh sẽ đào tạo tôi. Năm tôi 27 tuổi, tôi trở thành MGR, dù sau đó không có anh đào tạo. Không biết đã đủ tốt chưa nhưng tôi tin rằng ở một nơi nào đó ắt hẳn Charlie sẽ thấy vui vì cô nhân viên Hana ngày nào vẫn luôn cố gắng để trở thành người như anh mong muốn.


Tôi biết để làm một người quản lý tốt, hãy không ngừng nghĩ cho team của mình và cho team của mình một lý do để tồn tại; hãy cho họ một sự kỳ vọng, rằng họ có thể làm tốt hơn điều họ đang làm hôm nay; hãy cho họ cơ hội để tận tâm làm việc và phát triển bản thân họ, chứ không phải cho công ty hay cho ông chủ nào khác, cũng là nhờ có anh. 8 năm trước, Charlie thay đổi structure của phòng Nhân sự và giao cho mỗi nhân viên thêm một nhiệm vụ mới /chức năng mới sau mỗi 6 tháng, vì thế, dù làm việc cho MiTAC có 9 tháng, tôi đã kịp có kinh nghiệm trong việc tuyển dụng công nhân và tổ chức đào tạo cho nhân viên khi rời MiTAC ra đi. Mỗi một sự thử nghiệm đều đem lại những điều mới mẻ, và dù ban đầu có thể có khó khăn hoặc sai sót, nhưng tất cả mọi người sẽ học được nhiều điều hơn và trưởng thành hơn.


Và còn nhiều điều nữa…


Tôi vẫn nhớ bài học “làm quen” anh dạy tôi trong ngày đầu tiên tôi đi làm. Anh yêu cầu tôi cầm một tờ giấy và đi xin chữ ký của tất cả các Manager trong công ty. Tôi đã chạy một vòng, tìm đủ mọi cách để hỏi cho biết ai là MGR của bộ phận nào, mặt mũi họ ra sao, phải nói với họ cái gì để họ ký tên vào tờ giấy trắng mà Charlie đưa cho. Và thế là, chỉ trong ngày đầu tiên, tất cả các MGR đều biết một nhân viên nhân sự mới có tên là Hana, và tôi cũng biết tất cả bọn họ, sau này tôi nhận ra chữ ký của họ rất nhanh trong mỗi tờ trình gửi đến cho phòng Nhân sự. Một bài học đơn giản mà vô cùng sâu sắc, phải không?


Đã 8 năm trôi qua, có thể Charlie đã không còn nhớ tôi là ai, và tôi cũng chẳng có contact nào của anh từ ngày đó, nhưng tôi chưa bao giờ quên khuôn mặt ấy, vóc dáng ấy, những cái đập bàn và tiếng thét bất thình lình vang lên từ góc phòng của Charlie. Tôi nhớ như in những bài học mà Charlie đã vô tình hay hữu ý dạy riêng cho mình. Tôi cảm ơn anh rất nhiều vì có Charlie mới có Hana ngày hôm nay.


Mỗi lần đến cột mốc 5 năm kể từ ngày đầu tiên đi làm, tôi đều nghĩ về Charlie và tự đặt cho mình một cái đích tiếp theo cho 5 năm kế tiếp như một lời tri ân đối với người sếp tuyệt vời của mình, rằng tôi vẫn đang nỗ lực đi về phía trước. Và Charlie luôn ở đâu đó bên tôi, cổ vũ tôi, cho tôi niềm tin để thực hiện những thứ tốt đẹp hơn tôi có thể làm…


Cảm ơn Charlie !


 
 
 

Comments


Featured Posts
Check back soon
Once posts are published, you’ll see them here.
Recent Posts
Archive
Search By Tags
Follow Us
  • Facebook Basic Square
  • Twitter Basic Square
  • Google+ Basic Square
bottom of page